Lũ chúng ta những con Lừa lạc lối
Ngàn năm lưu vong côi cút mạn sông Hồng
Quá khứ mờ trong lịch sử xa xăm
Nhẽ chối mẹ sông Tương nguồn cội?
Lũ chúng ta những con Lừa lạc lối
Gốc tích đâu? Nam nước mẹ bây giờ
Đền Hùng ư? Not ở Phong Châu
Cổ Loa thành bên bờ Tây giang sóng vỗ
Và Trưng thị uỷnh Tầu tận Động Đình Hồ
Lũ chúng ta những con lừa lạc lối
Mấy ngàn niên phiêu bạt điêu linh
Tổ quốc mất trong những lần ly biệt
Nhét ông cha vào địa giới đương thời
Những đền đài tưởng niệm quê hương
Phút bỗng chốc hóa tổ tông đời đéo!
Lừa nông nổi nào chịu nghĩ suy
Cứ hớn hở trong cơn mê lịch sử!!
+ nhận xét + 7 nhận xét
he he, quá hay
Hay cái đéo gì? Cho cái cosde cố định ảnh đê, đèo mẹ chậm cái bọn VNExpresss đăng béng bộ ảnh Kim Cháu rùi. Cứ thế này thì làm sâu Hàn Times cạnh tranh được với báo Đảng hả?
Bí thư học lại chính tả VN, từ điển VN đi nhé, Bí thư viết nhiều từ sai quá, đéo hiểu được đâu, địt mẹ bí thư !
Lũ chúng ta - những con Lừa thiến
Ngàn năm lưu vong nơi cắt rốn chôn nhau
Sáng đớp món Cây tre Ngựa sắt
Chiều say sưa cái Bọc trứng trăm đầu.
Lũ chúng ta - những con La hối hả
Chạy suốt ngày đêm chẳng biết về đâu
Chưa sinh ra đã vội lo chuyện sống
Chưa sống thành người đã lo chuyện kiếp sau.
Lũ chúng ta - lũ Vịt què ngơ ngác
Lặn lội thân hôi nơi góc ruộng mé vườn
"Tổ Quốc" - Cứ mỗi lần nghe quang quác
Là than ôi, mất mẹ nó rồi
Những Đền đài, Chùa chiền, Miếu mộ
Nơi một lũ điên mặc cả với Ông Bà
Nơi xương máu Cha Ông được vo thành kẹo mốc
Mà nhậu với chai Rượu nhạt phèo
Nhãn hiêu "Bốn Ngàn Năm".
Từ nỗi đau khi hạt thóc dám tự xé mình hóa thân thành lá mạ
Từ vết nẻ chân em ta tóe máu lội bùn cấy lúa, bón phân
Từ khóe môi khô cạn, sạn chai mẹ ta nhai bát cơm rau,
đau tiếng gió réo qua vách nứa tre che tạm nắng mưa ta vẫn goi là ‘nhà’
Từ khóe mắt rạng ngời con ta nhìn gắp thịt chỉ có trong bát cơm ngày Tết
Từ cái nhìn lặng câm cha ta đổ vào lũ đồng loại tí tởn nói cười,
hò hét thét gào, cào đất cấu trời, xé tơi tả suối ngàn, mây gió.
Từ đôi dép Bác đi năm đó
Mòn quai vẹt đế
Soi vào lòng, ta thấy cả bước Hùng Vương
Từ lời Người-Lính-Già nhìn ta
Chân một bước vào cõi Tiên, đầu vẫn còn ngoái lại:
- Nhớ nghe con! đừng để mất Trường Sơn
Từ rừng núi quê ta
Bao nhiêu năm bị xẻ thịt lột da
Đành quằn quại dâng mẹ ta mớ rau, bó củi
Từ những dòng sông tanh tưởi mùi chết chóc
Hay khô khốc trắng bụng dưới trời
Khóc cái chết nhưng đâu còn nước mắt?
Từ cánh cò lẻ loi, hiếm hoi ta thấy trên đồng lúa
Cô quạnh, trọi trơ, bơ vơ ngay giữa lòng người.
Từ nghĩa trang Anh ta quạnh hiu không hương khói
Ba mươi năm rồi hồn chẳng được gọi tên
Từ cái áo mỏng con ta trong gió bấc đến trường
Chân trần cóng như chính ta thưở ấy...
Từ vết sẹo bờ vai chị ta gánh lúa
Gánh mấy cuộc đời, gánh cả giang san
Từ cái xe em ta
Chở con chữ Quê hương, chở nhân nghĩa yêu thương
Chở nắng gió, bó rau ..suốt hơn hai vòng Trái Đất
Từ câu hỏi mà hôm nay ta phải trả lời: Còn-Mất
Thơ đến từ đâu?
Chúng ta nhân danh Ông Bà ta
đẩy ta ra đường làm phụ nề, xe ôm, đánh giày, ba gác
nhân danh Cha Mẹ ta
đuổi vợ ta vất vưởng bán dạo vỉa hè
Nhân danh Mẹ Âu Cơ
đuổi con gái ra đường làm điếm
Nhân danh Lạc Long Quân
tống con trai ra chốn thị thành ăn cắp, hiếp dâm
Chúng ta
Nhân danh chủ nghĩa Công-Nông
Hà há ha...
ngồi xa lông
hút "Man Bô Rô"
nhấm "Ích Xờ Ô"
nhét đầy mồm những Vàng và Đô.
Nhân danh Trí Thức
bán bằng buôn chức
Nhân danh Văn hiến bốn ngàn năm
nhét đầy óc cháu ta mùn cưa và ruốc thối
Nhân danh Chim để bắt Sâu rồi lại nhân danh Sâu mà ăn Lúa.
Nhân danh Chó để đuổi Mèo rồi lại nhân danh Mèo để nuôi Chuột cho Mèo.
Nhân danh Nhân Loại mà quên đi Nước non
rồi lại nhân danh Nước non mà quên đi Làng xã
Nhân danh Nhân dân mà phỉ báng Thánh thần
rồi lại nhân danh Thánh thần mà bắt nạt Nhân dân
Nhân danh Cần lao mà cướp nhà Địa chủ
rồi ngồi nhà Địa chủ mà nhạo báng Cần lao.
Nhân danh Ngày mai để quên đi Hôm nay
rồi lại nhân danh Hôm nay mà quên đi Quá khứ.
Nhân danh Biển mà bán Rừng
rồi lại nhân danh Rừng mà bỏ Biển.
Nhân danh nhân danh mà nhân danh.
Mòn những con đường
Người với Ngợm vẫn sáng chiều qua lại
Mòn bờ vai em
Gánh Lúa bốn ngàn năm
Mòn ánh mắt Mẹ ta
Ngần ấy ngàn năm canh cánh chờ bát cơm dưa muối
Mòn đôi vai Cha
Cũng ngần ấy ngàn năm với Nắng Lửa Bão Giông
Gông Cùm Xiềng Xích
của ngoại bang - cộng lại - có ngàn
của những kẻ cùng Tổ Tiên - ba ngàn có lẻ
Mòn đít con ta
Ngồi viết lại những gì kẻ khác nghĩ ra
Mòn những vần thơ
mà Thi sĩ quên ngay sau khi vừa viết ra
Mòn những làng quê
Mùa lũ tả tơi và mùa hè khô cháy
Mòn những ngôn từ
Che hèn nhát, đậy ngu si, giấu tim đen và khả ố cười đắc thắng.
Mòn những Lương tâm
được bọc quanh bởi cơm thừa canh cặn
Mòn dải Đất này
Sau mỗi lần - ai đó thay Nhân dân - mà cả với mâm cơm
Mòn Núi Rừng này
Bởi ai đó cần thêm chai Rượu
Mòn tất cả
Cả Cháu Con, Nòi Giống
Khi Lương tri Vietnam đã biết đếm tiền
Và Trái tim Vietnam đã biết cân đong
Mòn!
Đăng nhận xét