Ông bị trộm thó mất con yểng. Ông
tiếc lắm. Từ ngày về hưu ông chỉ có nó là bạn. Ông đạp xe lùng sục khắp các chợ
chim Hà nội. Cuối cùng ông tìm thấy nó ở cửa hàng chim chợ Mơ.
Dựng cái xe đạp
ông bước vào cửa hàng. Con chim nhận ra ông chủ thì nhảy tung tóe trong lồng,
đập cánh phành phạch. Ông giả tảng xem xét mấy con họa mi nhưng mắt vẫn liếc về
phía con Yểng thân yêu. Ông ngó nghiêng một hồi rồi hắng giọng hỏi tay chủ
quán, anh ơi nhà mình có yểng non bán không? Tay
chủ quán làu bàu, bố già hỏi hay nhỉ, mùa này lấy điếu đâu ra Yểng non. Có con
yểng già kia bố có lấy thì lấy. Nó biết nói rồi đấy.
Bao nhiêu tiền hả anh?
Hai trẹo cả lồng, không mặc cả.
Hai trẹo cả lồng, không mặc cả.
Ông không nói câu gì
dắt xe ra về. Vừa đạp xe ông vừa nghĩ: hai triệu có mà điên. Con yểng ấy mình
nuôi gần chục năm rồi, không bị bắt trộm chắc cũng sắp chết già, điên mà bỏ ra
hai tháng lương hưu…
Sáng hôm sau ông pha
ấm trà ra sân ngồi uống. Tự nhiên ông thấy trống vắng. Ông nhớ tiếng con yểng
lảnh lót gọi Ông Ninh Ớooi. Chén trà tự nhiên đắng ngắt. Vớ cái mũ ông dắt xe
ra cổng.
Đạp xe gần chợ ông rẽ
vào mua mẩu thịt vụn. Ông vào hàng chim hôm qua. Tay
chủ quán liếc nhìn ông rồi mặc kệ. Ông cho con chim ăn hết mẩu thịt rồi thủ
thỉ, mày rao đi nào: ai chai chè đồng nát bán điiiiiiii. Con yểng ngúc ngoắc
cái đầu rồi cất giọng lanh lảnh: Aiiiiiiii chai chè đồng nát bán
diidddiiiiiiiii.
Vâng anh ạ. Tôi nuôi con này gần chục năm nay, tuần trước thì bị ăn trộm mất.
Nể ông là chủ cũ tôi cho ông chuộc với giá là trẹo rưỡi. Thế là hữu nghị lắm rồi.
Ông tần ngần. Ông xót
ruột quá. Ông bảo tay chủ quán: tôi có năm trăm anh cho tôi chuộc. Giống yểng
này sang tay chủ mới là nó nhịn ăn đến chết. Không bán cho tôi thì anh cũng chả
bán được cho ai đâu. Anh bán chim còn lạ gì loài yểng. Anh để cho tôi năm trăm
nhé?
Thôi bố già biến đi
cho tôi nhờ. Sáng ngày ra đã lắm chuyện. Tôi mua vào đã trẹo tư mà bố giả năm
trăm bọ. Thôi ông biến đi.
Ông thở dài rồi đạp xe ra về. Con đường bỗng xa hun hút…..
Ông thở dài rồi đạp xe ra về. Con đường bỗng xa hun hút…..
Rồi mấy ngày sau đó,
ngày nào ông cũng đạp xe lên chợ Mơ. Ông cho con chim ăn, ông chơi với nó cả
sáng. Cứ ai đến mua chim là ông giật mình thon thót. Ông sợ người ta mua mất
con yểng yêu quí của ông. Ông chờ đến kỳ lương hưu…
Sáng nay ông vui lắm, đút túi triệu rưỡi lương hưu ông gò lưng đạp như bay lên chợ Mơ. Ông mò vào hàng chim. Nhìn quanh không thấy con yểng đâu. Ông quay sang tay chủ quán. Hắn không nhìn ông chỉ nói cụt lủn.
Bán rồi!
Sáng nay ông vui lắm, đút túi triệu rưỡi lương hưu ông gò lưng đạp như bay lên chợ Mơ. Ông mò vào hàng chim. Nhìn quanh không thấy con yểng đâu. Ông quay sang tay chủ quán. Hắn không nhìn ông chỉ nói cụt lủn.
Bán rồi!
Ông thẫn thờ dắt xe ra
về, đi ngang qua đống rác ông thấy con yểng của mình nằm đó. Ông nhặt nó lên
vuốt nhẹ. Ông thì thào: Tao xin lỗi mày yểng ơi, ba ngày hôm qua tao không lên
với mày được. Tao phải trông bà lão. Bà ấy ốm.
+ nhận xét + 2 nhận xét
Không phải triện của tôi, địt mẹ thằng Phẹt, chiện này của liền anh tôi.
Tôi từ nhà em Tiên lãng mái khám mới thám ra nhà anh, anh vả con minh Diện cú mãnh liệt, tôi ưng ke ke.
Mãnh liệt đéo giề. Chỉ qua chiện nài cu Hàn quan tâm hơi sâu tí,lại đúng đề tài của hắn đang tự diễn trên đất nhà nên mới ngứa mắt phang 1 bãi.Nhân tiện tát yêu đại tá Bồng Buồi 1 cái chứ vả con Diện đéo giề...Cu Hàn khi không lép vú thì cái đó không gọi là vả,con Buồi Trâu.
Đăng nhận xét