Sếp bắt xem đi xem lại cái mấy cái clip của Linh rùi ngùi phân tích, phân tung nộp báo cáo báo mèo.
Đèo mẹ thế là lần đầu tiên anh xem phim sex công nhiên hí hí!!!
(Hoàng Thùy Linh - ngày không anh - photo by Internet)
Rui rủi VTV 3 - Truyền hình trung ương Lừa mần mẹ cuộc chia tay mầu đỏ, bái bai con Thùy Lình. Tuyền xứ Lừa ngơ ngác vì giá trị nhân văn hiếm có đột xuất nài. Nực cười là sâu đó ít bữa Ba Zũng bạn anh họp chỉ đạo sâu sát, sát sâu, khiển trách bọn Vờ Tờ Vờ vì dững xúc động ghê gớm tràn trề.
Năm niên qua đi, Tiên Lãng - Hải Phòng sẩy vụ bắn súng hoa cải. Trong ngoài um củ xọe cả lên, báo chí, bọn gơ thối mồi thi nhâu quẳng cứt nát vầu chính quyền, nhẽ gột không kịp thế mà chả thấy định hướng đéo gì.
Anh tẩn mẩn gom dững bài liên quan. Đèo mẹ, bọn báo rất đểu khi miêu tả người nhà Vươn trong vụ bắn súng hoa cải dư dững anh hùng hí hí. Mấy thằng khác ngại mồm chứ không nó nói thẳng ra là lỗi hệ thống: từ trên xuống dưới thảy dư cứt nát cả lượt.
Dân gọi chính quyền XHCN, công an nhân dân, quân đội nhân dân bằng: GIẶC.
Tám ngài rùi, chả đã thấy bốn tờ định hướng dư luận gì cả, cơ quan chức năng thì lẩn như trạch và cũng đéo ai đứng ra chịu trách nhiệm nốt. Cụ Chánh Phồng bẩu: "Thành phố còn nhiều chiện nhớn hơn, chớ vụ đó cỏn con bỏ mẹ, quan tâm cái đéo".
Nghĩ lại vụ Vàng anh ngài xưa, anh xúi VTV 3 làm mẹ cuộc chia tay mầu đỏ, hay nụ hôn mùa hoa cải là vừa!!!
Băng hoại thật!!
............................................................................................................
Giang hồ tạp lục
Hồi thứ nhất
Tiên Lãng Trấn giang hồ hào kiệt
Phút xa cơ máu nhuộm đất trời.
Phàm chuyện trong thiên hạ, hết thịnh rồi lại suy, hợp rồi lại tan cũng là lẽ thường tình, vận đổi sao rời là điều không tránh khỏi. Tỷ như anh Gà đá phi ngoài miền biên ải, vùng vẫy riêng một góc trời oai phong lẫm liệt là vậy rồi cũng phải bỏ mình nơi vực sâu cống rãnh. Khác nào loài chồn hôi, cú vọ. Lại như nhà Kim bên xứ trời ơi đất hỡi nọ truyền đến đời thứ 3, một tay che trời, hô phong hoán vũ, một lời đã nói ra có thể khiến trăm ngàn đạo quân phải bỏ mạng. Ấy thế mà thần dân vẫn lầm than đói khổ, ngửa mặt lên hỏi trời mà trời có thấu. Hay như anh Ô bá mà bên xứ địa ngục tối tăm, đi một bước đất trời nghiêng ngả, bước hai bước máu chảy thành sông. Vậy mà cũng chẳng biết ngày sau ra sao sau một cuộc vốt tờ. Vậy nên thế sự thời cuộc âu cũng là cái liễn cả mà thôi.
Đại Lừa Thiên Quốc sau những cuộc can qua cũng được hưởng thái bình ba mươi sáu mùa xuân. Mùa đông năm ấy, đất trời một màu u ám, mưa giông sấm chớp ì đùng. Nhà nọ có đúa con đã 17 tuổi 11 tháng mà không biết nói cười đi lại, chỉ nằm một chỗ ngửa mặt lên trời. Bỗng nhiên một đêm trăng thanh gió mát, nghe tiếng vượn kêu chó hú, cậu bé bật dậy vớ lấy con dao trọc tiết Bò bỏ chạy ra đường đi lang thang vô định. Thấy một khách điếm bên đường, cậu tấp vào không nói không rằng ra tay sát hại cả gia chủ, ngoài đường vượn vẫn kêu, chó vẫn sủa hoang dại, âu cũng là một chuyện lạ kỳ. Lại nghe ở phủ nọ có cụ già đang rong duổi trên cỗ xe ngựa cũ kỹ bỗng trời nổi trận cuồng phong mưa giông ầm ầm. Vậy mà lạ thay chiến xa lại bốc cháy đùng đùng như có ma ám.
Liên tiếp trong mấy tháng lại xảy ra hàng loạt chuyện li kì bí ẩn. Hội đồng cơ mật Đại Lừa Thiên Quốc lo lắng triệu tập các nhà Thần học, Thần kinh học, Tâm Thần học lại tham vấn mà không một ai giải đáp thỏa đáng nên càng thêm lo. Vua, Tể Tướng và các quan Thượng Thư ngày đêm lo lắng, mất ăn mất ngủ nên mặt mày ai cũng béo tốt, phương phi hồng hào như bị phù nề. Thật não nề lắm thay!
Lại nói:
Tiên Lãng Trấn là một vùng quê thanh bình yên ả, dân chúng hiền lành chất phát quanh năm chỉ biết cày cấy trồng trọt, chăm bẵm mấy vườn rau cải sống qua ngày. Trên con lộ dài hút hút không một bóng người, bầu trời vẫn một mầu xám xịt càng làm tăng vẻ thê lương hưu quạnh. Gọi là lộ chứ thực ra đây chỉ là một lối mòn đi xuyên qua cánh đồng hoa cải ngút ngàn.
Bỗng phía xa xa bụi bay mù mịt, cuồng phong nổi lên ầm ầm, tiếng voi gào ngựa hý xen lẫn tiếng quát tháo vang vọng đất trời. Định thần nhìn kỹ lại thì ra một đám trương tuần, vệ phủ sai nha đang hùng hổ kéo quân. Nhìn mặt ai cũng băm trợn, đằng đằng sát khí, tay lăm lăm weapon. Dân chúng bên đường ai cũng dáo dác chạy vội vào nhà cửa đóng then cài, lấm lét nhìn sau cánh cửa tự hỏi đám lâu la đi đâu mà rầm rộ vậy.
Đám quan binh đi rất lẹ, phút chốc đã tới cuối con đường thì dừng lại bên một khách điếm. Khách điếm này nằm một mình lọt thỏm giữa bốn bề sông nước lau sậy ngút ngàn, nhìn vẻ ngoại sập xệ không có vẻ gì lạ cả. Đám đông giờ đây cũng đã im lặng không con la thét nữa mà từ từ tiến đến vây lấy khách điếm. Không khí thật im lặng, tĩnh mịch đến mức có thể nghe được thấy tiếng mấy con chim nhạn vụt bay lên từ đám hoa cải ị phân xuống lộp độp...
Ầm..ầm, đùng đoàng...
Hàng loạt âm thanh như xé toang bầu trời vang lên, tiếng la hét, ngựa hí, chó gầm hỗn loạn. Những bóng người bị hất văng ra xa cả chục thước. Tên bay đạn réo vù vù từ trong khách điếm nhằm thẳng vào đám trương tuần vệ phủ. Những bóng người loạng choạng, những tiếng kêu đau đớn vẫn vang lên. Quan quân lúc này không dám áp sát khách điếm nữa mà phải lùi ra xa nhưng vẫn tạo thành vòng vây chặt lấy khách điếm. Dân chúng cũng đã bớt sợ hãi, kéo đến ngày một đông quan sát chỉ chỏ. Tất cả lại chìm vào im lặng, tĩnh mịch căng thẳng đến tột độ. Hồi lâu, đát trời lại rung chuyển, hàng loạt chiến xa kéo đến rầm rầm vây lấy khách điếm. Thì ra Tri Huyện đại nhân được Cú mèo bay về đưa tin mật báo tức tốc điều chiến xa, hỏa tiễn đến chi viện. Thật chả khác một cuộc công thành chiến đầu rơi máu chảy thời Xuân Thu bên nước Đại Háng. Tức thì khung cảnh lại náo động cả lên, nhất loạt chiến xa khai hỏa nhằm vào khách điếm, máy bắn đá, dầu hôi, phân gà nhất loạt nhằm vào khách điếm mà phóng. Thương thay túp lều tranh làm sao chống chọi lại được cơn thịnh nộ, chớp mắt đã biến thành một đống hoang tàn đổ nát, lửa cháy rợp trời....
Thật là
“Một ngày lạ thói sai nha,
Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền…”
Tiên Lãng Trấn giang hồ hào kiệt
Phút xa cơ máu nhuộm đất trời.
Phàm chuyện trong thiên hạ, hết thịnh rồi lại suy, hợp rồi lại tan cũng là lẽ thường tình, vận đổi sao rời là điều không tránh khỏi. Tỷ như anh Gà đá phi ngoài miền biên ải, vùng vẫy riêng một góc trời oai phong lẫm liệt là vậy rồi cũng phải bỏ mình nơi vực sâu cống rãnh. Khác nào loài chồn hôi, cú vọ. Lại như nhà Kim bên xứ trời ơi đất hỡi nọ truyền đến đời thứ 3, một tay che trời, hô phong hoán vũ, một lời đã nói ra có thể khiến trăm ngàn đạo quân phải bỏ mạng. Ấy thế mà thần dân vẫn lầm than đói khổ, ngửa mặt lên hỏi trời mà trời có thấu. Hay như anh Ô bá mà bên xứ địa ngục tối tăm, đi một bước đất trời nghiêng ngả, bước hai bước máu chảy thành sông. Vậy mà cũng chẳng biết ngày sau ra sao sau một cuộc vốt tờ. Vậy nên thế sự thời cuộc âu cũng là cái liễn cả mà thôi.
Đại Lừa Thiên Quốc sau những cuộc can qua cũng được hưởng thái bình ba mươi sáu mùa xuân. Mùa đông năm ấy, đất trời một màu u ám, mưa giông sấm chớp ì đùng. Nhà nọ có đúa con đã 17 tuổi 11 tháng mà không biết nói cười đi lại, chỉ nằm một chỗ ngửa mặt lên trời. Bỗng nhiên một đêm trăng thanh gió mát, nghe tiếng vượn kêu chó hú, cậu bé bật dậy vớ lấy con dao trọc tiết Bò bỏ chạy ra đường đi lang thang vô định. Thấy một khách điếm bên đường, cậu tấp vào không nói không rằng ra tay sát hại cả gia chủ, ngoài đường vượn vẫn kêu, chó vẫn sủa hoang dại, âu cũng là một chuyện lạ kỳ. Lại nghe ở phủ nọ có cụ già đang rong duổi trên cỗ xe ngựa cũ kỹ bỗng trời nổi trận cuồng phong mưa giông ầm ầm. Vậy mà lạ thay chiến xa lại bốc cháy đùng đùng như có ma ám.
Liên tiếp trong mấy tháng lại xảy ra hàng loạt chuyện li kì bí ẩn. Hội đồng cơ mật Đại Lừa Thiên Quốc lo lắng triệu tập các nhà Thần học, Thần kinh học, Tâm Thần học lại tham vấn mà không một ai giải đáp thỏa đáng nên càng thêm lo. Vua, Tể Tướng và các quan Thượng Thư ngày đêm lo lắng, mất ăn mất ngủ nên mặt mày ai cũng béo tốt, phương phi hồng hào như bị phù nề. Thật não nề lắm thay!
Lại nói:
Tiên Lãng Trấn là một vùng quê thanh bình yên ả, dân chúng hiền lành chất phát quanh năm chỉ biết cày cấy trồng trọt, chăm bẵm mấy vườn rau cải sống qua ngày. Trên con lộ dài hút hút không một bóng người, bầu trời vẫn một mầu xám xịt càng làm tăng vẻ thê lương hưu quạnh. Gọi là lộ chứ thực ra đây chỉ là một lối mòn đi xuyên qua cánh đồng hoa cải ngút ngàn.
Bỗng phía xa xa bụi bay mù mịt, cuồng phong nổi lên ầm ầm, tiếng voi gào ngựa hý xen lẫn tiếng quát tháo vang vọng đất trời. Định thần nhìn kỹ lại thì ra một đám trương tuần, vệ phủ sai nha đang hùng hổ kéo quân. Nhìn mặt ai cũng băm trợn, đằng đằng sát khí, tay lăm lăm weapon. Dân chúng bên đường ai cũng dáo dác chạy vội vào nhà cửa đóng then cài, lấm lét nhìn sau cánh cửa tự hỏi đám lâu la đi đâu mà rầm rộ vậy.
Đám quan binh đi rất lẹ, phút chốc đã tới cuối con đường thì dừng lại bên một khách điếm. Khách điếm này nằm một mình lọt thỏm giữa bốn bề sông nước lau sậy ngút ngàn, nhìn vẻ ngoại sập xệ không có vẻ gì lạ cả. Đám đông giờ đây cũng đã im lặng không con la thét nữa mà từ từ tiến đến vây lấy khách điếm. Không khí thật im lặng, tĩnh mịch đến mức có thể nghe được thấy tiếng mấy con chim nhạn vụt bay lên từ đám hoa cải ị phân xuống lộp độp...
Ầm..ầm, đùng đoàng...
Hàng loạt âm thanh như xé toang bầu trời vang lên, tiếng la hét, ngựa hí, chó gầm hỗn loạn. Những bóng người bị hất văng ra xa cả chục thước. Tên bay đạn réo vù vù từ trong khách điếm nhằm thẳng vào đám trương tuần vệ phủ. Những bóng người loạng choạng, những tiếng kêu đau đớn vẫn vang lên. Quan quân lúc này không dám áp sát khách điếm nữa mà phải lùi ra xa nhưng vẫn tạo thành vòng vây chặt lấy khách điếm. Dân chúng cũng đã bớt sợ hãi, kéo đến ngày một đông quan sát chỉ chỏ. Tất cả lại chìm vào im lặng, tĩnh mịch căng thẳng đến tột độ. Hồi lâu, đát trời lại rung chuyển, hàng loạt chiến xa kéo đến rầm rầm vây lấy khách điếm. Thì ra Tri Huyện đại nhân được Cú mèo bay về đưa tin mật báo tức tốc điều chiến xa, hỏa tiễn đến chi viện. Thật chả khác một cuộc công thành chiến đầu rơi máu chảy thời Xuân Thu bên nước Đại Háng. Tức thì khung cảnh lại náo động cả lên, nhất loạt chiến xa khai hỏa nhằm vào khách điếm, máy bắn đá, dầu hôi, phân gà nhất loạt nhằm vào khách điếm mà phóng. Thương thay túp lều tranh làm sao chống chọi lại được cơn thịnh nộ, chớp mắt đã biến thành một đống hoang tàn đổ nát, lửa cháy rợp trời....
Thật là
“Một ngày lạ thói sai nha,
Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền…”
Bài biên của con 5 lét khắm mồm!!!
+ nhận xét + 3 nhận xét
Úi! Chiện Bạch Long nhạt như nước ốc,con Sông mătn Lìn quay ra chửi đổng rùi cóp pết nhăng cuội thế là đéo đc nhế!
bài biên đéo có nội dung gì mà cũng lắm người vào xem nhể
Đòe mẹ, con Năm let thử dùng Chomer gúc quả sexxy xem? Nhẽ nủi mẹ từ trang nhất - Đấy là căn nguyên. Cần lìn gì viết hai phải hông hả?
Cướp, giết, hiếp nhẽ muôn năm mẹ nó gùi!!
Đăng nhận xét