Xứ Lừa 65 niên kể từ ngày chủ
thuyết Thiên đường thiết lập được chính thể thì càng lúc càng băng hoại đi.
Người ta ra đường thấy tai nạn không dám vào cứu, người làm nghề y chỉ mong
nuôi bệnh kiếm tiền, người làm nghề giáo chỉ lo bóp chẹt học sinh. Trong xã hội
người ngay sợ kẻ gian, người tốt sợ kẻ
xấu, chính tà đảo điên cương thường rối loạn, lòng người li tán.
Dân chúng cúi mặt làm ngơ sống chết mặc bay, chỉ chăm lo miếng cơm manh áo của mình, hoặc vui chơi đàng điếm hoặc thành
kẻ ác đi cướp miếng ăn của nhau, thật là khôn sống mống chết.
Đám Ông Chủ họp nhau bảo: thành quả
này giúp bọn ta thiên niên vại đại thống kế Lừa dân.
Bấy giờ ở xứ Bắc, bỗng nhiên có đám
trẻ ca hát rằng: “Mở nắp quan tài sống ngàn năm thấy bộ xương nhe răng cười”.
Lại có truyền tụng câu sấm truyền rằng: “Bao giờ cạn đồng khô chinh rơi giáp
rách cơ đồ mới yên”. Đồng tử nghe thế mới hỏi Tiểu lão tử đấy là điềm chi. Tiểu
lão tử đáp: Toàn là những câu huyễn hoặc, trù úm thiên đường chế độ cả thôi. Đồng
tử gặng hỏi, Lão tử phẩy điếu thuốc hiệu Vinasaigon cười nói: Câu sau chẳng qua
là đám bất tài vô dụng, thâm hận chế độ nên bày ra thế để nguyền rủa. Câu trước
ý nói về đấng Khai thành vĩ đại chính là ứng vào chữ Muôn Năm rốt lại cũng chỉ
là bộ xương khô bất lực.
Khí trời u uẩn, được mấy hôm bỗng
nhiên quang tạnh, đẹp đẽ dị thường rồi đó xảy có tin lớn lao: Thống chế toàn
quân, đấng thánh nhân Lừa tộc tuổi cao sức yếu bèn không ở lại nhân gian nữa. Lừa tộc nghe tin thảy đều ngơ ngác, chấn động
tận tâm can. Tiểu Lão tử bùi ngùi bảo: Vậy là người tử tế cuối cùng đã ra đi.
Dân chúng nghe tin thống chế về
trời, lùi ngùi kéo nhau đến tư gia, xếp hàng rồng rắn mỗi ngày ước cả vạn, ai
nấy tâm trạng bi ai, nét mặt đậm vẻ thống khổ. Nhiều người dâng sớ lên triều
đình, nói toáng trong dân gian đòi được quốc tang cho Thống chế.
Đám Ông Chủ vừa đánh nhau chí chết bước ra. Thấy
quang cảnh thế, Đại tế chủng Tư Tế Viện Lú đầu bạc thở dài một câu: Làm gì mà
rình rang thế! Bên cạnh Đại tế tủng có người chuyên nghề câm loa chế độ vội báo
về cho chủ nhân Trần Văn Sáng Sớm. Sáng Sớm đón ý Đại tế chủng Tư tế viện bèn
lệnh cho thuộc cấp thảy đều im hơi bặt tiếng. Sau dân chúng thắc mắc thì lại có
tin rằng đấy là do sóng sánh, hoặc do những lý do a, b, c, d, đéo nào ai biết
thực hư thế nào.
Thống Chế khi tuổi đã gần trăm, bèn
tính nơi mộ phần. Bản thân ông chẳng muốn vào chỗ Mồ ma chế độ Dịch Mai vì ngán
nỗi đụng phần đồng chí xưa kia, sợ nơi suối vàng chẳng được an lành với chúng.
Lại tính lên chỗ C9 là nơi chôn dấu lòng mề đấng Khai thành để thầy trò đoàn
viên, nhưng việc ấy cũng không xong.
Thôi thì lá rụng về cội.
Tuổi hơn bách niên, những kẻ khốn
nạn đều chết trước ông, còn hậu sinh có khốn nạn thì ông cũng đéo quản nổi, nói
chúng có nghe đâu mà quản? Chỉ hiềm nỗi đời Thống Chế lắm những thăng trầm, lúc
như khúc quân hành hùng tráng sóng cồn bể réo, lúc thì trầm ngâm cổ kính, khi
lại bi thương não nề. Thật là khúc ca hiếm thấy trong nhân gian, vạn năm hiếm
gặp.
Đến ngay cả chung cuộc, tưởng mọi
việc đã xong cũng là xuôi chèo mát mái nào ngờ đâu khúc ca dương thế tái hiện.
Vừa hùng tráng thoáng lại bi ai, thống khổ, khiếp nhược muôn vàn.
Đấy là khi Bắc Quốc tể tướng Lý Cường
Quốc công du xứ Lừa. Lịch trình đã định trước, ấy thế mà bỗng dưng Thống Chế bỏ
trần ai. Đám ông Chủ bèn nài nỉ với Cường Quốc thư thư vài ngày, nhưng hắn ỷ
thế mình là Tể tướng thiên triều nên sai bọn sai nha đằng hắng quát nạt mấy câu.
Đám ông Chủ biết không thể trái ý, bèn sắc lệnh xuống nhà nhà bỏ cờ rũ, quốc
tang bỗng thành hỉ sự. Đúng là âm dương điên đảo, bát nháo chi khươn.
Cường thân là Tể tướng một nước tự
thị trung hoa vậy mà đạo nghĩa nhân quả chẳng tỏ tường, cường ngạnh hiếp yếu
đang lúc nhà người ta có tang đạp cửa xông vào. Thế mới biết chủ thuyết Thiên
đường hại thâm căn cố đế ra sao?
Thôi thì sinh gặp thời, chết chả
nhằm ngày, phận nhược tiểu biết làm thế đéo nào được.
Còn kỳ sau nhưng mà đéo biết anh có nên biên tiếp không hả chi bộ?
+ nhận xét + 9 nhận xét
Giữa lúc ấy, sáu chiếc xe, trên có sư chùa Bà Banh, xe nào cũng che hai lọng, từ một ngả len vào chiếm chỗ sau năm lá cờ đen. Hai vòng hoa đồ sộ, một nhà báo Gõ mõ , một của Xuân, cũng len vào hàng đầụ Cậu Tú Tân vội chạy lên bấm máy ảnh lách tách rồi xuống thưa với mẹ. Cụ bà hớt hải chạy lên, rồi cảm động hết sức, vì nó là phần của ông Xuân đốc tờ, và ông Xuân, cố vấn báo Gõ mõ , nên mới có sự long trọng như thế thêm cho đám ma, Cụ sung sướng kêu: “Ấy giá không có món ấy thì là thiếu chưa được to, may mà ông Xuân đã nghĩ hộ tôi!”
cũng hay! dưng mà chưa sướng lắm...còn đoạn sau!?
Chuyện tranh cãi về nơi an nghỉ của Cụ mới hài.
+ Đéo mẹ chúng nó "Đúng là âm dương điên đảo, bát nháo chi khươn".
đoạn sau mới hay, tướng đại thì cũng đã ga đi, ngài cũng đã lấy được uy danh rạng rỡ một kiếp người ,với hàng vạn dân khóc tiễn. Sau khi lo nơi yên nghỉ cho ngài tướng đại thì tướng thượng nối gót theo sau, dưng mờ đếch ai bít tướng thượng là thằng dở người nào, chỉ nghe tên là dân lừa nó mừng vì như có điềm tiễn đưa thêm nhiều lãnh tụ tỉ như tướng Bí, tướng Thủ, tướng Chủ......về giời để đem vận hội sáng ngời về cho xứ sở...hehe anh chỉ mơ vại thui
Tiên sư cô hàn ^^
hàn lìn nổi lên đấy hử? tưởng đi luôn
cô Chính làm đếch gì xóa cồng hoài vậy?
Đăng nhận xét