Tráng sỹ ra đi, chừ hông bao giờ về.
Chiện xưa Tầu quốc kể gằng, thái tử Đan thâm hận thủ lạc Tần Vương Doanh chính. Bấy giờ chư hầu vây cánh lần lượt bị Doanh Chính diệt tan, kinh tế, tài chính, ngân hàng, an ninh các kiểu cái đéo gì cũng trong tay Chính.
Lắm kẻ dựa oai Chính tung hoành, lãi suất ngân hàng vòn vọt tăng, vàng nhải múa tứ tung, thiên hạ hồn xiêu phách tán. Đan điên tiết bèn cho bắt người. Người nài nguyên là tay tài phiền thế lực nhất nhì Yên Quốc, thiên hạ lại đồn rằng hắn là cái hầu bao cho nhà Chính mưu đồ đại sự. Chẳng dè vừa tống tù y xong, Chính đến và phán gai gằng: hầy hầy, việc nớ là tao chỉ đạo sát sao, chứ Đan có công lao gì công lao gì? Đan nghe vậy ức nổ đom đóm mắt mà đéo làm gì được cả.
Có bận Đan khóc với quần thần, dân chúng bảo: nỗ lực lắm gồi lắm gồi nhưng tiền vương đéo biết cách làm quốc kế dân sinh để gờ chế độ lung lay, họa vong quốc sờ sờ ga đấy. Có người bảo: Bỏ qua đi, gờ kết ước đồng minh, hoạch định gõ gàng, đổi mới canh tân các kiểu thu phục nhân tâm mới mong có lực mà chống Tần Vương.
Đan dứt khoát gạt đi, bẩu: tiên vương tuy có lỗi lầm dưng triều ta mấy chục năm đều tuân theo chủ thuyết thiên đường, giờ bỏ phứt đi thật là... suy thoái đạo đức. Người trong nước nghe vậy chán nản bảo: đúng là phường lú lẫn, hông trông chờ được gì. Phần Đan thì đi mời thích khách để ám sát Tần Vương Doanh Chính.
Định như Hạp Lư nước Ngô mấy trăm niên về trước.
Bấy giờ có Kinh Kha, giang hồ lẫy lừng, kiếm khí vô đối nghe đâu trong cõi u minh, mình Kha trấn một cõi chiến quả lẫy lừng. Kiếp bạt biển mây, thiên hạ đều rung động. Đan nghe tiếng ấy bèn mời về Yên Kinh làm tâm phúc. Bữa Kha đi, xứ nhà khánh thành con Rồng tưới nước phun lửa. Có tay thuật sĩ nhìn rồi bảo: Không ổn, không ổn, Rồng bị dây chằng tứ tung, đầu Rồng như chết đuối, buồn khóc. Không rõ Kha ra Kinh kỳ, chốn ấy rồng lộn, hổ gầm lành dữ họa phúc thế nào?
Nhận lời Đan, Kha ra tới kinh thành bảo với Đan rằng: Anh yêm tâm, việc đéo gì cái thằng Chính ấy. Em đâm tuốt, chém tuốt, hốt tuốt không nói nhiều. Đan biết Kha là người cương cường, quyết liệt, hành sự xưa nay không bao giờ chùn bước, kiếm khí sắc lẹm nên mới bảo: Chú làm việc anh yêm tâm. Lại đưa tặng Đan cái thủy chủ mới vớt ở sông Tô lên.
Cái thủy chủ nài nguyên lai từ thời tiền vương của Đan thấy nó vừa ngắn, vừa dở nên ném mẹ đi. Đan tiếc của giời, nhặt lại trao cho Kha bẩu: thượng phương bảo kiếm đơi, chú tùy cơ hành sự. Đâm Chính cho ngọt hí hí!!!
Kha tần ngần nhìn cây thủy chủ dài đâu tấc hai, vừa đánh giấy ráp nên mầu kim sáng lòa. Có người đi qua bẩu: Thứ phế phẩm ấy, dùng làm đéo gì nhẽ thiệt thân, thiệt thân. Kha không cho là phải, đem treo ở án đường để đe thiên hạ. Người đới lại bẩu: Thế cuộc u minh, trắng tà chưa gõ, chú việc chi phải liều thân răng rứa. Đan vỗ tay vầu kiếm, hai hàng nước mắt chứa chan: Mệnh vua, phận thần tử phải an định chư hầu, dẹp tan sóng gió trục vớt chế độ.
Rồi đó lại bảo: Kỳ nài là làm thật chứ đéo phải chơi. Hông thể rút mãi, rút mãi mà hông hết cái dây kinh nghiệm.
Kha trấn công đường gồi, Đan lại gọi thêm mấy đệ tử đến phò giúp cho Kha. Việc nhân sự chửa đâu vầu đâu, nhưng thấy Kha sớm chiều múa kiếm, cây thủy chủ sáng lòa trên công đường, ai nấy đi qua bảo: Hi vọng gồi, hi vọng gồi. Phen nài thì Chính hóa tật nguyền chứ đéo phải chuyện chơi.
Đàn em có kẻ bảo với Chính rằng: Chính à, em thấy Đan chiêu tập quần hùng, sắm sanh thích khách định tiễu trừ anh, bọn nó hò reo vang cả giời đất. Chính cười nhạt bẩu: kệ mẹ nó đi, anh mà phải xoắn à.
Đàn em lo ngại lắm, Chính mới bảo: Chú đừng thấy nó la hét mà tưởng nó to. Nài nhìn xem, Đan có gì? Bẩu lo quốc kế dân sinh để Yên quốc cường thịnh, Đan có làm nổi hông. Hông! Bảo minh kết chư hầu, hình thành vây cánh, Đan có làm nổi hông! Hông. Kinh tài, quân sự, an ninh, mật vụ Đan có hông? Hông nốt. Hông có mấy thứ ấy, định nói suông mà làm anh chết được à? Chết thế đéo nầu được!!
Anh em nhà Đan cứ chém gió mãi, đi khắp nơi động viên dân chúng, kể khổ tố tội Chính đủ kiểu. Nhưng anh em nhà Đan, đứa nào đứa nấy cũng sợ oai hùm hổ của Chính nên chỉ dám bóng gió xa xôi nào là "bên ấy", "bên mình" với Y, Z, Lờ mờ. Quốc dân có người hỏi: Sao không đè mặt nó ra mà chửi, bóng gió xa xôi được cái đéo gì? Anh em nhà Đan vội thanh minh: Ấy chết việc đó tế nhị lắm, nói thế trẻ con nó cũng biết nhưng mà... trị bệnh cứu người là chính.
Chính nghe càm ràm mãi đâm phát bực, bảo: Mẹc mẹc, chém gió gì, chém gió gì!! Phải có lòng tự trọng. Thiên hạ nghe vầy đâm ga nghi hoặc hông biết Chính hay anh em nhà Đan... ai thiếu lòng tự trọng nữa???
Chính nghe càm ràm mãi đâm phát bực, bảo: Mẹc mẹc, chém gió gì, chém gió gì!! Phải có lòng tự trọng. Thiên hạ nghe vầy đâm ga nghi hoặc hông biết Chính hay anh em nhà Đan... ai thiếu lòng tự trọng nữa???
Bứa nớ ngày răng, năm đéo nầu không biết. Tần triều hội họp, Kha lãnh thủy chủ lên thẳng trên điện toan ám sát Tần Vương Doanh Chính. Việc bất thành, Kha ngồi một chỗ bơ phờ, mệt mỏi. Chính thấy vậy bảo rằng: Anh biết chú mài cường ngạnh, oai dũng, rất có khí độ dưng chọn lầm mẹ người, chọn lầm mẹ việc gồi. Sao còn hông hối cải. Đoạn nhân đới bảo với quần hùng: Đan xử thế nào thế nào? Quần hùng lắm kẻ vầu hùa: Kéo quân tỉn chết mẹ nó đi anh ạ. Chính nở nụ cười gất guồi bảo: Hầy cũng nhọc công anh, thôi thằng nớ tài năng thấp kém, anh nghĩ cho nó về vườn đuổi gà cho vợ để anh em đỡ mất đoàn kết.
Mùa hạ tháng 5, năm bao nhiêu đéo nhớ. Đan vô kế khả thi, đọc tổng kết báo cáo kinh nghiệm, định gằng cả nước phải chống biến đổi khí hậu, thiên hạ đều bấm bụng cười thầm. Chính sau bận ấy, thế lực thêm vững bền, ngày thống kế thiên hạ, lên ngôi Thủy Hoàng hông còn bao xa. Lại nghe thiên hạ kháo nhau rằng, Kha oai dũng khi xưa nay chỉ còn biết ngồi vẽ rồng vẽ phượng, chạy đi chạy lại, đôi lúc mắt ngấn lệ trông về đất cũ phương Nam còn thực hư không rõ ra sao.
+ nhận xét + 23 nhận xét
tem phát cho nó máo hú hú
Được, được, cu Hàn viết gần giống Đại Vệ Chí Dị truyện của cu Gió rồi. Chú khen, Chú khen. He he he
Đèo mẹ, khen anh thì có khen cả ngài, chỉ có điều anh đéo thích ví von anh với bất cứ một con mặt lồn trao nào cả.
Đơn gản anh là riêng, là di nhất hí hí!!
Khen mài phát con Hàn . dù mài nói khen mài bằng thừa thì chị vẫn phải khen mài chém gió cũng sướng lỗ nhỉ ! thế nhưng cái lổ bỏ thức ăn vầu tiêu hóa thì vẫn đéo dược sướng nhé!
ĐCM đúng như trước kia bên nước lạ nó bầu gằng ĐÔNG Á BỆNH PHU , NAI THÌ ĐÔNG NAM Á BỆNH PHỤ KHOA .
Đcm, lại đá đểu chế độ rồi!
+ Đọc bài này mới thấy con Hàn phải đọc lại ‘Đông Chu liệt quốc’ đi!. Việc xảy ra đã trên 2000 năm, Thời đó Nông dân tớ biết cả Doanh Chính nước Tần và Thái tử Đan nước yên, chúng có chơi với nhau khi còn là con tin ở nước Triệu, sau đó mỗi thằng phụng sự một nước. Khi Doanh Chính xua quân Tần tiến tới biên giới nước Yên, thái tử Đan đứng trước nguy cơ mất nước, nhưng đéo dám chiến đấu một mất một còn, lại quay sang dùng hạ sách là ám sát. Vì vậy mới tìm đến cậu Kinh Kha. Cậu này gốc gác ở nước Vệ, nhưng vì ham rượu chè, ca hát mà lưu lạc đến nước Yên. Khi muốn tiếp cận được Thủy Hoàng đã phải mượn đầu Phàn Ư Kỳ và bản đồ nước Yên làm đồ dâng lễ. Hèn như thế sao mà thành việc lớn được!.
+ Thời nay có người khác đéo gì Thái tử Đan, muốn làm việc lớn nhưng lại sợ “gây thù chuốc oán”, cho rằng chỉ cần quyết tâm “nhóm lò”, với sức nóng của củi khô, củi ướt khi cháy, thì làm việc gì cũng thành công.
+ Kinh Kha thời này lại còn ngố hơn, đã không có gì làm lễ ra mắt, mới đến chưa ấm chỗ, không cần tìm hiểu đã vội vàng xông lên định “hốt hết, hốt liền”, thế thì chết là phải.
“hốt hết, hốt liền”, thế thì chết là phải...
Đéo đồng ý với í kiến của con Lông.
Chiện như lìn bò! Thế mà thiên hạ vưỡn cóa thèng nhâu nhâu vầu mới lọa chứ. Bóa Theng là kể anh hùng, thiên hại 64 cõi đéo cóa thèng nầu bằng. Cứ yên tâm đi chú Bóa, thèng kẹc nầu cũng phải dùng chú thui, lũ vịt, gà lợn bò kia thì làm được cái đóe gì! Chiện hồi hổm, anh ghét nhứt là mấy thèng lấy dạ tiểu nhơn đo lòng wân tử, dậu đổ bìm leo ...
Lũ bù zú lõ đít thối tha chi bộ, triện anh biên vui vẻ thế, hàn lâm thế mà cái đcm chi bộ cứ làm nó thối tha lên là sao hả?
Phản động bỏ mẹ ra được!!
@ Cô Bần Nông: Anh đọc cổ sử từ khi còn tè dâm, thông thạo sử Tầu ta từ khi chửa dậy thì, dững cái tỏn mỏn đó có đéo gì mà không biết.
Ở đơi là ngoại triện, biên cho nó vui vẻ, xum vầy. Còn Đan, Kha đúng là hạng lõ đít. Đan có trong tay một nước, chư hầu còn lại vài chú vầy mà vô kế khả thi phái thích khách ám sát Doanh Chính. Kha mần thích khách mà kiếm đéo biết đánh, đến nỗi bị Chính chém một gươm vầu đùi, ngồi bền trwocs cửa điện chém gió vài câu chăng trối.
Đèo mẹ, làm chính trị thế thì chỉ đi hốc cứt thui, ích lợi đéo gì?
Con Hàn giải thích cho anh cái từ "thủy chủ" là cái đéo gì với, đọc từ đầu đến cuối vẫn đéo hiểu nó là cái đéo gì. Nếu trích dẫn từ các loại tự điển thì nhớ dẫn nguồn đầy đủ cho anh đấy.
Anh đồ rằng "thủy chủ" của con Hàn chính là "trủy thủ".
He he anh nhớ lộn! thủy chủ = thùy thủ: Thứ dao ngắn đầu mũi như cái thìa (thùy); chữ "thủ" dịch sang tiếng Lừa chắc là tay nắm hay cầm lấy gì đó.
Cái thùy thủ mà Đan tặng Kha vốn gất sắc lẹm, lại được tẩm thuốc độc, khía vầu người máu chỉ mới như sợi tóc là đã vong mạng gồi. Xưa đám thích khách nước tầu hai dùng món nài để đi hành thích vì nó nhỏ gọn, dễ dấu.
Cu Hàn Lồn ! Lão phu cũng nhớ y như con bò Chỉ Sợ Gìa . Ngày xưa , sách có độ tin cậy rất cao vì thế lão tin chữ trủy thủ mới đúng .! còn chữ thùy chắc cu Hàn lồn nghĩ ra , đéo tin . hố hố .
Đm trủy thủ là trủy thủ chứ làm đéo gì có thùy thủ con mặt lìn Hàn nhầm thì nhận mẹ đi sĩ diện hão đéo gì, hơ hơ... ơ chào chi bộ thối mồm, anh đi giám sát hội nghị TƯ Bê đã về đơi, gớm ngăn chúng nó khỏi lao vào móc mắt và cắn lưỡi nhau nhọc nhọc là. Đèo mẹ về bến thấy bí thơ đưa thái tử fs lên ngôi để mình làm chân Thái thượng hoàng, gớm cái bến bé bằng cái lỗ \./ mà cũng bày đặt mâm bát, bài vở viết cho tử tế thì đéo lo. Cứ vắng anh tý là y như rằng nát tươm, đèo mẹ hẹhẹ...
@chính ủy
thái tử fs thay mặt lãnh tụ mặt lìn trào đón nhà ngươi quay nại, tưởng nhà ngươi nhập kho rồi. hé hé.
Cu Hàn mặt lìn, sai nhận mẹ nó sai, việc đéo gì chỉ dám ậm ờ nhận 50% ?? giữ làm đéo gì chữ "thùy", đéo có thìa thì đói à ??
Nếu thích thìa thì anh cho con bò tủ lạnh cái này.
http://www.youtube.com/watch?v=9VDvgL58h_Y
@ Chi bộ: Hông phải, sai thì anh nhận thui, nghiêm túc kiểm điểm, rút kinh nghiệm, chống suy thoái đạo đức. Ờ dưng mà đcm! Anh đã phải gúc lại bộ Tư Mã Thiên, Thích khách triện để xem nó là Thủy chủ, hay thùy chủ.
Chi bộ hạch cái loằn ấy mà hạch!!!
Đcm, cái đoạn "Kha lãnh thủy chủ lên thẳng trên điện toan ám sát Tần Vương Doanh Chính" Viết như lỗn, ngắn cũn, đóe thể hiện hết được sự thất bại của Đan và Kha. Dẫn dắt thì hay, đến đoạn cần nghe thì cụt lủn, đòe mẹ ít nhất phải kể đến khi Triều chính đang họp, Đan nói sao, Kha nói sao, quần hùng ú ớ ra sao.. viết lại đi chú Hàn
@con Hàn mặt lôn trao: Trủy thủ là dao găm, dúi tay thích khách xiên phát chết tốt.
Trủy thủ cũng là dao mà thích khách Chuyên Chư ám sát Vương Liêu để Hạp Lư lên ngôi: Vương Liêu ngồi giữa đám giáp sĩ vũ khí sáng lòa đứng vây quanh, ngoài ra quân sĩ đứng suốt từ cổng phủ Vương Liêu đến phủ Hạp Lư, Chuyên Chư làm đầu bếp dâng món cá đặc biệt lên, quân sĩ khám xét thấy trong người không có gì, đến trước mặt Vương Liêu, Chuyên Chư dùng tay xé toang bụng con cá, rút lưỡi trủy thủ dấu bên trong đâm 1 nhát vào bụng Vương Liêu xuyên qua 7 lần áo giáp. Vương Liêu kêu to 1 tiếng rồi chết, quân giáp sĩ xúm lại băm nhừ Chuyên Chư ra như bùn.
Đấy, Đcm thích khách như thế mới là thích khách chớ, như bạn Kinh Kha nặng hình thức ầm ĩ, chia tay chia chân nước mắt nước mũi cuối cùng vụng thối vụng nát làm hỏng cả việc nhớn
Hay xứ Zuê Nản mình cử người mua trủy thủ sang cho thằng Tập nhát xuyên 7 lần áo giáp nhể?
+ Thôi đi chi bộ, Sông Hàn đã viết: Nó đọc cổ sử từ khi còn tè dầm, nên nhớ không kỹ. Viết ra rồi, bây giờ mới phải gúc lại bộ Tư Mã Thiên, thế thì khác đéo gì lãnh tụ chê người khác là ' suy thoái đạo đức lối sống....', sau đó mới về học lại "tư tưởng đạo đức của Cụ"!!!!.
Hơ hơ nhời cô Kao Nguyên có lý, có lý, anh sẽ triệt để rút kinh nghiệm he he!!
Đăng nhận xét