Tối không ngủ
Bao ký ức xưa vọng về
Có một thời
Đói nghèo tang thương
Ưỡn ngực xưng tiền đồn tiên phong1
Con giành cha
Một tôm rang đỏ
Bát sắn khô
Cõng cơm vài hạt ngả màu
Mẹ về hớn hở
Nay có bã đậu2
chưng hành
Canh rau vặt cùng moi rang3
truyền thống
Thời ấy!
Những kẻ bỏ nước mà đi
Lênh đênh cõi vô thường
"Một là con nuôi cá…"4
Biết bao giờ nuôi nổi mẹ cha
Và thời ấy!
Cha tôi, người giáo viên
Bên khép nép của đám học trò cán bộ
Vẫn còn nghe:
Ích gì mi "đồ cháo phổi nuôi thân"!
Trong xóm làng
Không cây hương bái vọng đất trời
Không siêu cầu xá tội vong nhân
Tất cả vô thần, trừ đấng cứu tinh
Rồi vỡ òa
Cho văn hóa quần chúng lên ngôi
Trong tiêu điều nghe khúc ca hớn hở!
"Những ngày ta sống đây
Là những ngày đẹp nhất
Dù mai sau
Đời muôn vạn lần hơn"5
Mộng mị! Say cuồng!
Chờ sáng ra?
...............................................................
Bốn chục năm sau, ngữ mình trở thành nhân chứng sót lại của
quả thiên đường Lừa quốc 198x, biên lại kẻo già lẫn quên mẹ!
Đèo mẹ chi bộ! Tuyền trải nghiệm thiên đường Lừa quốc tiền Linh Văn Nguyễn cả đới. Anh nhớ như in hình ảnh mama về nhà cắp theo một cái rá, hớn hởn khoe với anh, với papa: Nay nhà mình có bã đậu. Tối mama anh chưng hành món đó. Ngon tê tái!
Còn chiên tôm rang là thế nài nài: Đéo biết thế nầu, hôm đó nhà có đĩa tôm rang đỏ, ngon rất! Papa động đũa gắp trước, rùi ông ngần ngừ, anh nhanh tay gắp mẹ cỏn. Hứng thú quá đi!
Nhưng buồn thương nhất vưỡn là câu chửi: bần nông đích thị "Ích gì mày, đồ cháo phổi nuôi thân". Địt mẹ! Đau giờ tận xương anh!!!
Đèo mẹ chi bộ! Tuyền trải nghiệm thiên đường Lừa quốc tiền Linh Văn Nguyễn cả đới. Anh nhớ như in hình ảnh mama về nhà cắp theo một cái rá, hớn hởn khoe với anh, với papa: Nay nhà mình có bã đậu. Tối mama anh chưng hành món đó. Ngon tê tái!
Còn chiên tôm rang là thế nài nài: Đéo biết thế nầu, hôm đó nhà có đĩa tôm rang đỏ, ngon rất! Papa động đũa gắp trước, rùi ông ngần ngừ, anh nhanh tay gắp mẹ cỏn. Hứng thú quá đi!
Nhưng buồn thương nhất vưỡn là câu chửi: bần nông đích thị "Ích gì mày, đồ cháo phổi nuôi thân". Địt mẹ! Đau giờ tận xương anh!!!
Chú thích!
1. Tiền đồn, tiên phong: Thuật ngữ hàn lâm rất – giáo khoa lịch sử Lừa quốc
thiên đàng
2. Moi: Con tôm nhỏ, đã được luộc và phơi khô.
3. Bã đậu: Làm đậu phụ (đậu khung) xong thì còn dư lại bã
nhặt về đem chưng hành. Món ấy giờ cho lợn ăn.
4. "Một là con nuôi cá/ Hai là má nuôi con/ Ba là con
nuôi má", câu ca của những người vượt biên đường biển.
5. Thơ Chế Lan Viên ca tụng chủ nghĩa Thiên đường.
+ nhận xét + 4 nhận xét
hay
Những ngày ta sống đây
Là những ngày đẹp nhất
Dù mai sau
Đời muôn vạn lần hơn?
- Luôn luôn đúng!
Bởi cuộc sống chỉ là phương tiện để
Tôi tạc Hồn người lên xác tôi
Tôi tạc Lương Tri vào cái Hồn người đó
Rồi hóa xác mình thành muôn tia bụi nhỏ
Thấm đậm những nẻo đường Con Cháu tôi qua.
Poem?
It's that simple, you guys:
- It's when you can - after all of you can and you can't - see that you're impotent with all of
your below and above,
your before and behind,
your within and outside
Con giành cha
Một tôm rang đỏ
Bát sắn khô
Cõng cơm vài hạt ngả màu
Mẹ về hớn hở
Nay có bã đậu2 chưng hành
Canh rau vặt cùng moi rang3 truyền thống
/// chỉ với chừng đó thôi cũng là đủ để - cho bất cứ ai - làm một TUYÊN NGÔN với cuộc đời
Đăng nhận xét