Pages

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

TRUYỆN HIẾP DÂM #3: KẺ HIẾP DÂM HAY ĐẤNG CỨU THẾ?

TRUYỆN HIẾP DÂM #3: KẺ HIẾP DÂM HAY ĐẤNG CỨU THẾ? phim video clip hiếp dâm 18+

Tiếp theo và hết!
Những phần trước:
http://www.hantimes.com/2012/02/hiep.html
http://www.hantimes.com/2012/02/hiep-2-truyen-ba-co.html
Ôi nhà thơ! Xin lỗi, cô nhầm. Tôi không làm thơ. Em đã từng nghe anh đọc thơ mà. Tuy khó nghe nhưng không hiểu tại sao em rất thích. Thích mê đi ấy. Rất ám ảnh. Thế thì cô bệnh hoạn quá rồi. Tôi đi đâu cũng khuyến cáo mọi người làm cách nào để chế ra thuốc cai thơ. Nghiện thơ cũng chẳng khắc nào nghiện rượu và nghiện ma túy. Trước đây dân tộc này suýt mất nước vì bị rượu và thuốc phiện hủy hoại. Giờ đây chứng nghiện thơ còn hơn cả một quốc nạn. Người người in thơ, nhà nhà làm thơ. Lạm phát thơ. Sốc thơ. Phải lập những trại cai thơ. Chia tỷ lệ phần trăm mỗi nhà phải đưa bao nhiêu người đến trại. Ai không thực hiện, trảm hết. Nếu không, tất cả đang bên bờ vực của đại hồng thủy. Thơ đích thực là một thứ nguy hiểm vì nó kết nối giữa trời với người, vì thế không phải ai cũng dùng nó được. Trong mười triệu người có một nhà thơ là quá đủ. Tôi phải có trách nhiệm cai thơ cho em. Người như em là phải dĩ độc trị độc, dùng thơ để giải thơ. Em phải cần gấp một bài thơ đời. Một bài thơ đời. Thơ đời. Thơ đời… Thơ đời…
Anh đến đây có việc gì? Tôi đến để cứu chị, bà Trưởng phòng ạ. Tôi nhận ra anh rồi, dị hợm như anh thì chỉ có phá đời chứ cứu ngải gì. Chị là ca bệnh trầm trọng nhất hiện nay, là cái gốc của mọi tệ đoan trong xã hội này, thưa lãnh đạo. Không có việc gì thì xin mời anh ra cho. Tôi không có thì giờ nhảm nhí. Đấy, căn bệnh của chị là ở chỗ ấy đấy. Không có thời gian. Đời người trăm năm sao lại kêu không có thời gian. Thời giờ nhảm nhi? Thế nào là nhảm nhí? Nếu nhìn đời bằng con mắt nhảm nhí thì thấy cái gì chẳng nhảm nhí. Không có một đời sống hòa hợp lành mạnh làm sao làm tốt cho người khác được. Bệnh hoạn. Em thật đáng thương. Em đã là nạn nhân. Rồi em sẽ lại biến những người khác thành nạn nhân. Em cố tình huyễn hoặc về mình rồi lại quay ra tin vào cái điều huyễn hoặc đó. Anh phải cứu em. Cứu em. Cứu em… Cứu em…
 Tôi là Bích Loan, rất hân hạnh được gặp anh. Trông anh rất quen. Chắc chắn là tôi đã gặp anh ở đâu rồi. Chào bà Tiến sỹ, tôi là Hồng Hộc. Tên hay biệt hiệu gì mà lạ vậy anh. Chắc là anh làm gì cũng hồng hộc lên chứ gì. Không, tôi họ Hồng tên Hộc. Nhưng đây cũng là tên hai loài chim quý hiếm biểu tượng cho sự thanh cao sống trong cõi tục mà vượt thoát cõi tục, khi bay lên đỉnh trời rồi những âm thanh của nó còn làm sáng cả cõi nhân gian. À em nhớ ra rồi, đúng rồi! Trong ký ức em anh là một kẻ dị hợm. Thế mà có cái tên ý nghĩa quá. Chắc anh sinh ra trong một nhà Nho học, và… bất đắc chí. Cũng không hẳn thế. Cha tôi tên Đạo, mẹ tên Đức. Vô Đạo và Thất Đức chứ gì. Không, cha tôi là Hồng Đạo, mẹ tôi là Hằng Đức, nhưng cái ý nghĩa thì cũng không sai lời em nói là mấy. Ồ em đùa đấy. Anh rất bí ẩn, và em rất đam mê sự bí ẩn. Nhưng tôi không thích tuýp người như em. Vì anh là “lùi sỹ”, và đang càng ngày càng tiến tới “vô học”. Trong khi em… Ấy chết em có gì đâu. Chẳng có gì cả. Em là một khối u đáng thương. Cần phải được đại phẫu càng sớm càng tốt. Em tăm tối chỉ vì em sáng quá, em ngu dại chỉ vì em thông minh quá. Trí năng quá phát triển sẽ làm người ta dure[9] khủng khiếp, không thể bước chân vào cửa ngõ của huyền diệu được. Đằng sau cái vầng trán sáng láng kia là cả một khu chế xuất đậu tương. Thôi tôi phải đi đây. Đừng vội đi anh. Tôi xin phép. Nhưng mà… tôi thấy em cần phải được giải phóng. Em mất quân bình khủng khiếp. Khủng khiếp. Khủng khiếp. Khủng khiếp quá. Đừng anh. Đừng anh. Đừng đừng anh…
Nghe đồn sau biến cố ấy Hoàng Phượng đã sớm gặp được tình yêu của mình trên đường đi làm ăn bên Trung Quốc. Đó là người đàn ông vẫn thường kinh doanh cùng mặt hàng với cô. Trước đây vì là đối thủ cạnh tranh nên cô rất kình địch. Tưởng là quân nó hóa ra quân mình. Còn Bạch Trĩ thì sao? Chị đã chủ động ngỏ lời yêu con giai út cụ xích lô. Anh là người khỏe mạnh nên chắc những đứa con của họ sẽ có một đời sống lành mạnh. Bích Loan thì đã từng có một cái đơn tống đạt lên tòa án để kiện một tên phạm tội cưỡng dâm. Sau rồi hồi tâm thấy ấm ấm cái bụng, nàng rút lại. Từ khoảnh khắc rút lại lá đơn, nàng bỗng thấy mình hoát ngộ. Cái sự ngộ của quân trí thức bao giờ cũng lòng vòng mất thời giờ. Nhưng, kết thúc như thế người ta gọi là có hậu.
 PHỤ LỤC
 Tôi là kẻ luôn bị những huyền thoại, chuyện và kinh sách về tâm linh hay Thiền nó ám. Trên đường chu du trong cõi tưởng tôi chắc là mình sẽ không bao giờ quên được câu chuyện về một bậc đại sư. Thật là kinh dị!
 Ngài là bậc chân nhân thông sáng, đại đức, đại lượng mà hành tích trên đời không hề có một tì vết. Đệ tử của ngài đông lắm. Thế rồi một ngày kia đã có chuyện tày trời xảy ra…
 Một lần cùng đoàn đệ tử du học nơi Tây Trúc khi mọi người đi ngang qua một khu rừng vắng thì thấy một người con gái sơn dã thắm tươi. Đại sư và họ đều là những người đã đắc đạo nên tất nhiên là đâu có nữ sắc nào làm lòng họ lay động. Thinh không lặng lẽ, sóng lòng từ bi. Thế rồi không hiểu tại làm sao mọi người thấy bậc đại chân nhân của mình chạy đuổi theo sơn nữ suốt dọc theo triền núi, vật nàng ra mà hiếp bằng được.
 Câm lặng trong sửng sốt tột độ và chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt thì bỗng đâu mọi người thấy thầy mình trở về, mặt mũi như nhiên như bình sinh vốn vậy. Ngài từ tốn bảo các đệ tử: “Ta vừa linh thấy một linh hồn của một kẻ vô cùng tội lỗi vừa lìa trần qua đây, nếu không có nơi gửi gắm ngay lập tức thì linh hồn kia sẽ mãi mãi ở dưới địa ngục hay là không bao giờ được làm người nữa, đời đời ngạ quỷ súc sinh… Than ôi, thật tiếc nhưng cũng thật may là có người con gái ấy đi qua. Ta không thể kịp giải thích gì cho các ngươi mà chỉ biết bằng mọi cách phải tìm chỗ cho linh hồn ấy được đầu thai tức thời. Vậy là ta vừa cứu được một sinh linh thoát khỏi thảm kiếp trường cửu. Hiếp người cũng là cách để cứu người vậy.”
_________________________
[1]Xin mời vào, hân hạnh được đón tiếp.
[2]Xin vô cùng cảm ơn bố mẹ đã mời cơm và những gì bố mẹ đã giành cho con tối nay. Con thực sự đánh giá rất cao điều đó. Bố mẹ ạ, con yêu bố mẹ.
[3]Chiều chuộng phụ nữ, nịnh đầm.
[4]Niềm vui sống.
[5]Điều không thể tả được.
[6]Tư sản, trưởng giả.
[7]Người Paris.
[8]Người Pháp.
[9]Cứng nhắc, thô bạo, sắt đá.
....................................................
Ghi chú, Hantimes tách truyện ngẵn "Hiếp" của Đặng Thân làm ba phần, đề mục do Hantimes tự đặt không phải là đề mục của tác giả. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét