Nếu con hỏi tổ quốc là gì?
Đơn giản lắm là sáng con đến trường
Là bà còm cõi đón con mỗi chiều về
Là nhành cây ngọn cỏ
Là sân chơi con nhảy nhót nô đùa
Nếu một ngày con hỏi: tổ quốc là gì?
Ta sẽ bảo là ngày xưa khoai sắn
Là ông cha một thời đau đớn
Là xứ sở điêu tàn bởi chiến chinh
Rồi ngày mai, con sẽ hỏi
Tổ quốc là gì và hiện hữu ở đâu?
Ồ! Không phải là chế độ mến yêu
Không phải Bác, không là Đảng quang vinh
Đơn giản thôi, tổ quốc vô hình trong tim con đó!
+ nhận xét + 7 nhận xét
Sông sang đây buồn rất rất. Viết ra rồi tự đọc, tự ngẫm, chả giáo hóa được ai! hehehe.
Cô KTV phỏng? Đèo gì bến mới lập, khách tuy đông dưng còm măng còn hẻo. Rui rủi nhẽ năm sâu, Hantimes chả lẫy lừng tăm tiếng ấy chớ!!
Rui rủi nhẽ năm sâu, Hantimes chả lẫy lừng tăm tiếng ấy chớ!!
Thôi đi cậu, cậu liệu liệu đấy...Tớ sợ cái gọi là tiếng tăm lừng lẫy của cậu lắm, tiếng tăm cũng có "cái giá" của nó đấy cậu ạ!Đừng có điên mà đánh đổi. Cẩn thận cậu nhé! Trân trọng!
@ Cô Chia: Cứ vui mẹ đi, nầu biết mấy thủa hí hí!!!
Chà nhà mới, dạo này tớ chả đi loanh quanh mấy nên giờ mới cập nhựt.
Hí hí! Chào Linh! Chào Linh lâu lâu gùi mới đến hỉ? Mừng vui hân hoan lắm, dưng hôm nai mới rép hí hí!!
Tổ quốc ư?
Nó từ đây:
Từ nỗi đau khi hạt thóc dám tự xé mình hóa thân thành lá mạ
Từ vết nẻ chân em ta tóe máu lội bùn cấy lúa, bón phân
Từ khóe môi khô cạn, sạn chai mẹ ta nhai bát cơm rau,
đau tiếng gió réo qua vách nứa tre che tạm nắng mưa ta vẫn goi là ‘nhà’
Từ khóe mắt rạng ngời con ta nhìn gắp thịt chỉ có trong bát cơm ngày Tết
Từ cái nhìn lặng câm cha ta đổ vào lũ đồng loại tí tởn nói cười,
hò hét thét gào, cào đất cấu trời, xé tơi tả suối ngàn, mây gió.
Từ đôi dép Bác đi năm đó
Mòn quai vẹt đế
Soi vào lòng, ta thấy cả bước Hùng Vương
Từ lời Người-Lính-Già nhìn ta
Chân một bước vào cõi Tiên, đầu vẫn còn ngoái lại:
- Nhớ nghe con! đừng để mất Trường Sơn
Từ rừng núi quê ta
Bao nhiêu năm bị xẻ thịt lột da
Đành quằn quại dâng mẹ ta mớ rau, bó củi
Từ những dòng sông tanh tưởi mùi chết chóc
Hay khô khốc trắng bụng dưới trời
Khóc cái chết nhưng đâu còn nước mắt?
Từ cánh cò lẻ loi, hiếm hoi ta thấy trên đồng lúa
Cô quạnh, trọi trơ, bơ vơ ngay giữa lòng người.
Từ nghĩa trang Anh ta quạnh hiu không hương khói
Ba mươi năm rồi hồn chẳng được gọi tên
Từ cái áo mỏng con ta trong gió bấc đến trường
Chân trần cóng như chính ta thưở ấy...
Từ vết sẹo bờ vai chị ta gánh lúa
Gánh mấy cuộc đời, gánh cả giang san
Từ cái xe em ta
Chở con chữ Quê hương, chở nhân nghĩa yêu thương
Chở nắng gió, bó rau ..suốt hơn hai vòng Trái Đất
Từ câu hỏi mà hôm nay ta phải trả lời: Còn-Mất
Đăng nhận xét