Mưa não nề
Cho thu nay tái tê
Em Ta
Trong xum họp
Là sầu chia xa
Là hoen mi
Lòng yêu tan nát
Mưa sao chẳng ngừng đi?
Yêu chưa đầy
Môi vội vã
Tóc nồng nàn
Gấp gáp vội vàng
Kìa bờ biệt ly!
Mưa chờ chi?
Thu mong gì?
Xui đớn đau
Vầy nên cuộc phân ly!
Đông cách mặt
Xa nàng
Nào đâu biết
Ai thương?
Ai nhớ?
Ai sầu biệt ly?
+ nhận xét + 4 nhận xét
Đừng.....
Đừng mượn sóng để nói lời gió lộng
đừng mượn trời để dán những ánh sao
đừng mượn hoàng hôn mà khóc những nôn nao
cũng đừng mượn lá Thu rơi mà gửi vào nỗi nhớ
Em đừng mượn Ngưu Lang để ví mình Chức Nữ
đừng mượn Ngân Hà mà ví với mênh mông
Anh cần chi đến xuân hạ thu đông?
anh cần chi đến sóng xô biển rộng
anh không cần mây trôi trời lộng
Cái anh cần? - Là đôi môi em.
Ta không hiểu hoa nở để làm gì
ta cười khẩy với lũ người thấy Trăng "thổn thức"
ta mỉa mai bọn ấm đầu mà Thiên hạ gọi là "nhà thơ"
Ta Tự tin,
Đủ đầy
và Kiêu hãnh.
Tự ta là Mênh mông
tự ta sẽ là Vô cùng
và tự ta đã là Tất-cả.
...cho đến một ngày...
ta bỗng chợt thấy em.
Anh không xứng làm Biển xanh
chỉ xin làm bể biếc...
(Xuân Diệu)
Anh không làm Biển xanh
cũng không là Bể biếc
anh chỉ là anh thôi
và yêu em tha thiết
Biển khi đầy khi cạn
Bể có lúc khô gầy
còn tình anh vẫn vậy
cho riêng mình em thôi
Biển có khi bão tố
bể có khi thét gào
thì tình anh còn đấy
vẫn âm thầm lặng trao
Anh không làm Biển xanh
không muốn làm Bể biếc
anh chỉ là anh thôi
với tình yêu bất diệt
Ta sống làm chi giữa cuộc đời
Ái ân ?
là mộng sóng đầy vơi
Khổ đau?
Sông nước bao giờ cạn
Hạnh phúc?
Ngàn năm giữa mây trời
Đăng nhận xét